1. Tuyển điều hành (MOD) cho Diễn đàn hoa nhanh chân đăng ký nha các bạn

    ♥ Ra mắt Bộ sưu tập ảnh hoa chất lượng cao do các thành viên VF đóng góp

    Viết bài cho Từ điển các loài hoa nhận nhuận bút liền tay

    ♫ Khai trương Bách hóa di động mọi người ghé ủng hộ cái nào :)

Bồ Công Anh và Cỏ Ba Lá (Phần 2)

Thảo luận trong 'Truyện về các loài hoa' bắt đầu bởi BOCONGANH, 24/1/13.

  1. BOCONGANH Some See A Weed, Some See A Wish
    BOCONGANH

    BOCONGANH Some See A Weed, Some See A Wish

    Tham gia ngày:
    21/1/13
    Bài viết:
    346
    Đã được thích:
    65
    Điểm thành tích:
    28
    Giới tính:
    Nam
    Nghề nghiệp:
    ARCH
    Nơi ở:
    TP.HCM
    - Cậu không sao chứ? Chị Gió nhìn Bồ Công Anh đầy lo lắng.
    - Em không sao. Chị cứ bay tiếp đi.
    - Nhưng tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm.
    - Không sao đâu. Chị nghe kìa, giọng hát của Ba Lá đấy.
    - Ừ, tội nghiệp con bé.
    - .....
    - Này, cậu sao vậy? Gió hốt hoảng nhìn Bồ Công Anh. Chị đáp vội xuống đất. Hơi thở của Bồ Công Anh lúc này đã rất yếu.
    - Đáng lẽ tôi không nên đưa cậu đi. Tôi, tôi xin lỗi.
    - Chị không có lỗi gì cả. Là tôi tự nguyện. Chị hãy thay tôi chăm sóc và động viên Ba Lá. Đến một ngày, khi cô ấy đã trưởng thành. Chị hãy nói rằng tôi đã phản bội, hãy để cô ấy căm ghét tôi và đến với tình yêu mới. Bồ Công Anh đã trút hơi thở cuối cùng nơi mảnh đất xa lạ.
    Gió xoay vòng đau đớn, cuồng quay. Gió bỏ đi biền biệt.
    [​IMG]


    ****
    - Chị Gió! Chị khỏe không? Sao dạo này em đều không gặp chị? Em hỏi anh Nắng mà anh cũng không biết. Ba Lá hỏi một hồi khi bắt gặp Gió.
    - Ừ. Chị đi vài nơi. À, Bồ Công Anh có hỏi thăm em đó.
    - Thế ạ? Hì hì. Mà dạo này anh ấy khỏe không chị?
    - Ừ, cậu ấy khỏe, có lẽ sắp về với em rồi đấy.
    - Hì hì. Em cảm ơn chị. Chị chuyển đến anh ấy bài hát này giúp em nhé.
    "Bồ Công Anh và Em, nắm tay nhau giấc mơ hiền hòa
    Qua ngàn trùng khoảng trời bao la. Xa, dù xa mà bên nhau mãi
    Em đã thôi không còn sợ hãi Vì có anh vững chãi bên mình
    Không ngại ngần gọi "vị cứu tinh" Thật nghiệm linh là anh luôn đến
    Sẽ.....luôn là người em thương mến, trao trọn tình yêu trái tim này
    Sẽ....như mặt trời tỏa sáng, sáng bừng lên giấc mơ trùng phùng"
    Lời Ba Lá hát khiến Gió bối rối, xõa lơi mái tóc. Chị vội quay đi, che dấu khuôn mặt đầy cảm xúc khi ấy. Thời gian dần trôi qua. Một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng. Chỉ có những lời nhắn ngắn gọn chị Gió chuyển đến cho Ba Lá, nhưng những lời nhắn ấy ngày càng thưa dần. Đã hai tuần nay chưa một lời nhắn nào được chị Gió chuyển đến. Ba Lá khá băn khoăn nhưng cô chưa có cơ hội hỏi chị Gió.
    [​IMG]


    ****
    - Đồi cỏ ba lá này đẹp quá! Nghỉ lại đây đi anh. Giọng thanh thanh của một cô gái vang lên. Chàng trai đi cùng thấy vậy liền ngồi xuống bãi cỏ, rồi ngả lưng lên
    thảm cỏ xanh mướt.
    - Trời hôm nay xanh quá! Chàng trai nói giọng trầm buồn.
    - Trời đẹp như vậy, anh phải vui lên chứ. Đúng không nào?
    - Không biết anh có thể tận hưởng bầu trời cao rộng này đến khi nào nhỉ?
    - Bất cứ khi nào anh muốn mà. Chỉ cần anh có niềm tin. Nghe lời em, anh tiến hành phẫu thuật đi nhé. Cô gái lay lay cánh tay rắn chắc của chàng trai.
    - Chỉ có 30% thành công, ngộ nhỡ thất bại. Anh không muốn lãng phí tiền bạc của bố mẹ như vậy.
    - Nhưng mọi người cần anh, dù là 1% thì mọi người vẫn mong anh cố gắng đến cùng mà.
    - Viển vông lắm em. Chàng trai nhếch môi cười khẩy.
    - Anh nỡ để em một mình trên thế gian này sao? Giọng cô gái đã mất dần sự bình tĩnh. Ngắt quãng dần.
    - Anh....
    - Anh! Nếu giữa đồi cỏ này, em tìm thấy cỏ bốn lá, anh sẽ nghe lời em làm phẫu thuật chứ.
    Chàng trai nhìn đồi cỏ tràn ngập những ngọn cỏ ba lá xanh mướt, anh không đáp lại. Cô gái vờ như chàng trai đã đồng ý, bắt đầu đi tìm từng nhánh cỏ.
    "Hẹn ước cùng nhau lớn lên vẫn còn nguyên vẹn nơi đây
    Tin vào lời hứa màu hồng anh đã nói
    Nói rằng chúng ta sẽ cùng đi đến muôn nơi
    Là điều duy nhất em luôn kiên định cho đến bây giờ
    Hẹn ước cùng nhau lớn lên với cả tấm lòng
    Khiến em chẳng bao giờ thôi nhắc về quá khứ
    Mà chính anh cũng không thể biết được
    Em là người bạn hay một tình yêu anh đã bỏ lỡ......"
    Đôi mắt nhắm nghiền, chàng trai cất cao giọng hát những câu ca đầy xúc động. Nước mắt Ba Lá lăn dài. Cô thương cho số phận của chàng trai. Thương cho tình cảm của người con gái. Giữa họ, có gì đó mong manh lắm giữa sự sống và cái chết, giữa tình bạn và tình yêu, giữa niềm tin và hi vọng. Bất cứ sinh linh nào, khi đã tồn tại trên thế gian này đều có quyền sống chứ không chỉ đơn giản là tồn tại. Anh đã chối bỏ quyền sống của mình, mà sao người con gái kia vẫn còn níu giữ. - Cô ấy trân trọng anh ấy đến như vậy ư? Trong đầu Ba Lá lởn vởn một câu hỏi.
    Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, cô gái vẫn miệt mài bới những gốc cỏ. Nắng đổ mồ hôi, cô gạt từng hạt lấm tấm. Gió cũng chứng kiến cảnh ấy, chị lướt qua, giúp cô gái bớt đi chút nóng bức, mỏi mệt.
    - Chị Gió à?
    - Ừ, chị đây em.
    - Bồ Công Anh gần đây thế nào hả chị?
    Nhìn gương mặt đầy băn khoăn của Ba Lá, chị Gió đành tiếp tục nói dối : - Ừ, cậu ấy vẫn khỏe. Có lẽ cậu ấy sắp về rồi.
    - Chị à.
    - Sao em?
    - Dạ, không có gì ạ.
    - Vậy chị đi nhé.
    Mặt trời đã xuống gần đến chân trời. Cái nắng vàng vọt đậm màu cô liêu. Nước mắt cô gái vội rơi. Bên cạnh cô chỉ là những nhánh cỏ ba lá. Chẳng tìm thấy một nhánh có nào có bốn lá.
    - Về thôi em. Muộn rồi.
    - Không, em không về. Nếu không tìm thấy cỏ bốn lá em sẽ không về.
    [​IMG]


    - Nghe lời anh đi. Muộn rồi.
    - Em không chịu. Không có cỏ bốn lá, anh sẽ không làm phẫu thuật, sẽ rời xa em. Cô gái bưng mặt khóc. Những đất bám trên tay lấm lem trên mặt. Chàng trai đến gần, ôm lấy bờ vai cô gái.
    - Về thôi em.
    - Không, cho em, chỉ năm phút nữa thôi. Em nhất định không bỏ cuộc đâu.
    Nước mắt Ba Lá tuôn rơi. Tình yêu của cô gái ấy thật mãnh liệt. Ba Lá rụt rè đưa tay lên cánh cỏ to nhất. - Bác Đất à, con làm như vậy là không sai đúng không?
    Bác Đất không trả lời, chỉ ôm chặt Ba Lá vào lòng.
    - Con không thể vĩ đại như mẹ con cứu được cả đồi cỏ này. Nhưng con muốn mình có thể mang đến niềm tin cho người khác. Mẹ con đã từng dạy con rằng sự sống rất quý giá. Sự sống của con quý giá, nhưng để tạo được niềm tin trong cuộc sống còn cần thiết hơn rất nhiều. Bác sẽ giúp con tìm một Ba Lá Em thay thế con đảm nhận trách nhiệm sau này bác nhé?
    - Con lớn thật rồi, Ba Lá ạ.
    - À, Bác giúp con chuyển lời xin lỗi đến Bồ Công Anh, và cảm ơn anh ấy đã giúp con có thêm sức mạnh để sống tốt. Dứt lời, Ba Lá đưa tay lên, xé toạc một cánh lá nhỏ nhoi. Cô nghĩ đến mẹ cô khi trước, có lẽ tâm trạng cũng giống cô lúc này. Không đớn đau, mà rất thanh thản.
    [​IMG]


    ****
    - Anh này! Em nói là em sẽ tìm được mà! Cô gái giơ ngọn cỏ bốn lá cho chàng trai xem
    - Sao lại hai lá to hai lá bé thế này!
    - Anh không được thắc mắc. Dù sao em cũng tìm ra rồi. Anh phải nghe lời em đó.
    - Em sẽ ở bên anh chứ?
    - Vâng. Cô gái dụi đầu vào ngực chàng trai. Vòng tay ôm chặt. - Em sẽ luôn bên anh, mãi mãi.!
    Gió thổi qua đồi cỏ xanh mướt. Hiu hắt, mênh mang.
    Nếu ai hỏi tôi: "Vì sao Gió luôn buồn man mác?"
    Tôi trả lời : "Bởi Gió mang nỗi niềm ai oán."
    ****
    - Ba Lá! Bồ Công Anh chạy đến ôm Ba Lá vào lòng.
    - Sao anh lại ở đây?
    - Anh xin lỗi, xin lỗi đã lừa dối em suốt thời gian qua. Bồ Công Anh ôm Ba Lá vào lòng, nước mắt không ngừng rơi.
    - Anh....
    Bồ Công Anh kéo Ba Lá về phía mình, kể lại câu chuyện khi xưa. Ba Lá lặng im hồi lâu. Cô dựa bên Bồ Công Anh thì thầm khe khẽ : "Chị Gió ơi, em gặp được Bồ Công Anh rồi"
    [​IMG]
     

Chia sẻ trang này