1. Tuyển điều hành (MOD) cho Diễn đàn hoa nhanh chân đăng ký nha các bạn

    ♥ Ra mắt Bộ sưu tập ảnh hoa chất lượng cao do các thành viên VF đóng góp

    Viết bài cho Từ điển các loài hoa nhận nhuận bút liền tay

    ♫ Khai trương Bách hóa di động mọi người ghé ủng hộ cái nào :)

Cây và Hoa

Thảo luận trong 'Tản mạn về hoa' bắt đầu bởi lily, 7/10/11.

  1. lily Am hiểu sâu về hoa
    lily

    lily Am hiểu sâu về hoa

    Tham gia ngày:
    9/12/10
    Bài viết:
    409
    Đã được thích:
    23
    Điểm thành tích:
    18
    Web:
    [​IMG]

    Hoa có thứ hương nồng như hoa lài, có thứ hương tĩnh như lan, hương càng tĩnh càng quý; có thứ sắc rực rỡ, có thứ sắc đạm nhã, càng đạm nhã càng quý

    Cây và hoa
    (Trích "Sống Đẹp" - Lâm Ngữ Đường)

    Trong số hàng vạn loài cây, các danh sĩ và thi nhân Trung Hoa cảm thấy rằng vài loại có vẻ đẹp đặc biệt vì cái thế và đường nét của nó hợp với thư pháp và gây cho ta cái thú thưởng ngoạn. Một số cây thường được họa trong thi ca; nhất là loài tùng hùng vĩ, loài mai thanh kì, loại trúc tao nhã, thân mật và loại liễu yểu điệu như thiếu nữ.

    Đẹp cũng có nhiều vẻ : có cái đẹp nhu hòa, có cái đẹp thanh nhã, có cái đẹp hùng vĩ, có cái đẹp trang nghiêm, có cái đẹp kỳ dị, có cái đẹp mạnh mẽ, có cái đẹp cổ kính... Chính vì có vẻ đẹp cổ kính mà cây tùng có một vị trí đặc biệt; nó như một cao sĩ ở ẩn, bận chiếc áo trắng, chống gậy trúc, đi trong núi. Lý Lạp Ông bảo rằng ngồi trong một vườn trồng đầy liễu và đào, mà bên cạnh không có cây tùng thì chẳng khác nào ngồi chung với bọn trai thanh gái lịch mà bên cạnh không có một ông già để chỉ giáo mình.

    Người Trung Hoa chơi tùng, lựa những cây già; càng già càng đẹp vì càng hùng vĩ. Cây bách cũng hùng kỳ, được quý gần như cây tùng, cành nó cong queo mà lại rũ xuống. Những cây mà cành lá đưa lên tượng trưng cho thiếu niên, còn những cây rủ xuống tượng trưng cho ông già ngó xuống đàn trẻ.

    Tùng khả ái ở chỗ nó có ý nghĩa về nghệ thuật, thể hiện thái độ ẩn dật, u tĩnh, hùng vĩ. Vì vậy mà người ta thường vẽ tùng với đá và một ông già. Lão Tử bảo đại khối trầm tĩnh vô ngôn, mà cây tùng cũng vô ngôn, yên lặng nhìn xuống thế giới, tựa như đã từng trải cảnh tang thương ở cõi đời rồi. Nó như một ông già minh trí, cái gì cũng biết, nhưng không muốn nói ra, thành thử nó có vẻ vĩ đại mà thần bí.

    Loài mai khả ái ở cái vẻ lãng mạn và hương thơm của nó. Các thi nhân thường gọi tùng, trúc, mai là "tam kiệt" hoặc "tam hữu" của mùa đông; vì trúc và tùng quanh năm xanh mà mai tới cuối đông đầu xuân nở hoa, tượng trưng cho sự cao khiết. Hương của mai cũng đặc biệt, trời càng lạnh thì càng thơm, người ta gọi là "lãnh hương" (hương lạnh). Nó với loài lan tượng trưng cho phong vận u tĩnh. Thi sĩ ẩn dật đời Tống là Lâm Hòa Tĩnh, thường tự cười mình là cưới mai làm vợ, nuôi hạc làm con. Di tích của ông nay còn ở núi Cô Sơn, tại Tây Hồ, bên cạnh ngôi mộ ông có một ngôi mộ của hạc, mỗi năm thi nhânvăn sĩ tới viếng rất đông.

    [​IMG]

    Người ta yêu trúc vì cành lá nó mảnh mai, mềm mại, cho nên ưa trồng trong vườn để hưởng thú gia đình. Vẻ đẹp của nó là cái vẻ tươi cười ôn hòa. Trúc càng gầy nhỏ, càng thưa thớt thì càng đẹp, nên người ta chỉ trồng vài ba gốc thôi, vã vài ba cành thôi, cũng như vẽ mai, chỉ nên vẽ một cành một. Vẽ trúc, nên vẽ một tảng đá ở bên, vì trúc và đá phối hợp đặc biệt với nhau.

    Liễu thường trồng nơi bờ nước. Loài đó tượng trưng cái đẹp của phụ nữ, cho nên Trương Thảo bảo là "liễu dễ cảm lòng người". Người đàn bà đẹp, mảnh mai, người Trung Hoa gọi là mình liễu. Các vũ nữ bận áo rộng để múa cho có cái vẻ cành liễu múa dưới gió. Vì liễu dễ trồng nên ở Trung Hoa nhiều nơi trồng những rặng liễu dài mấy dặm, gió nổi lên, thành những đợt "sóng liễu". Loài Hoàng Oanh và ve sầu rất ưa đậu ở cành liễu, cho nên vẽ liễu, người ta thường vẽ thêm mấy con hoàng oanh hoặc con ve. Vì vậy trong 10 cảnh đẹp Tây Hồ có một nơi gọi là "Liễu lãng đấu oanh" (Trong sóng liễu oanh tranh nhau hót).

    Hoa có thứ hương nồng như hoa lài, có thứ hương tĩnh như lan, hương càng tĩnh càng quý; có thứ sắc rực rỡ, có thứ sắc đạm nhã, càng đạm nhã càng quý. Hoa nở có mùa, trông sen ta tưởng tượng cảnh gió mát trên bờ hồ, ngắm mai, ta nhớ cảnh tuyết đổ mùa đông...

    Lan, cúc. mai, sen, mẫu đơn là những danh hoa, tùy sở thích của mỗi người. Thi nhân Trung Hoa thường cho mai là hoa khôi, vì nó nở vào dịp Tết, ngày đầu năm, trước cả các loài hoa khác, nhưng có người cho mẫu đơn là hoa vương. Thứ hoa này tượng trưng phú quý, đời Đường rất trọng, còn hoa mai tượng trưng ẩn dật. Có truyền thuyết về loài mẫu đơn bị Võ Tắc Thiên đày rời khỏi vườn Thượng Uyển ở kinh đô Tây An xuống Lạc Dương. Vì vậy mà sau này loài hoa đó rất thịnh ở Lạc Dương. Trung Hoa hồi xưa có đến chín chục giống mẫu đơn, mỗi giống có một tên nên thơ.

    Lan, trái hẳn với mẫu đơn, có cái đức "cô phương độc thưởng", không cần người ta biết tới mình, chỉ thích những hang sâu mà ghét nơi náo nhiệt; cho nên có thành ngữ : "không cốc u lan" để chỉ các cao sĩ ẩn cư.

    Thi sĩ Lâm Hoà Tĩnh rất yêu mai, nho gia Chu Liêm Khê rất yêu sen, Đào Uyên Minh yêu cúc. Có rất nhiều giống cúc, mỗi giống một màu sắc, một hình dáng, nhưng màu trắng và vàng mới là chính sắc. Tôi yêu sen nhất vì nó có cả sắc lẫn hương mà không bộ phận nào của nó là vô dụng.

    Ngoài ra còn có nhiều loại cây khả ái nữa, mỗi cây một vẻ. Đặc biệt là miền Mộc Độc, bên bờ Thái Hồ ở Tô Châu có 4 loại bách già có tên là "thanh", "kỳ", "cổ", "quái". Loại "thanh bách" thân cây đâm thẳng lên trời, cành lá xòe ra như cái tán. Loài "kỳ bách" nằm ngang trên đất, thân cành uốn thành hình chữ Z. Loại "cổ bách" trụi lá, đưa những cành nửa khô lên trời như những ngón tay. Loài "quái bách" từ gốc trở lên, thân vặn hình xoáy ốc....

    Điều quan trọng nhất là yêu cây chẳng phải chỉ vì cây mà còn vì những vật thiên nhiên khác như mây, đá, điểu và người. Trương Trào bảo : "Trồng hoa để mời bướm, chất đá để mời mây, trồng tùng để mời gió...trồng chuối để mời mưa, trồng liễu để mời ve". Người ta yêu cây thì yêu cả tiếng chim hót trên cây, yêu đá thì yêu cả tiếng dế gáy bên đá, vì có cây thì có chim hót, có đá thì có dế gáy. Người Trung Hoa thích nghe tiếng ếch nhái, tiếng dế, tiếng ve hơn là yêu mèo, chó và các con vật khác. Trong tất cả các loài động vật, chỉ có loài hạc được quý ngang với tùng và mai, vì nó cũng tượng trưng cho sự ẩn dật. Cao sĩ nào thấy một con hạc hoặc một con cò trắng, thanh khiết, ngạo nhiên độc lập trong một cái đầm lầy hay hồ vắng vẻ cũng ước ao được biến thành loài hạc .
     

Chia sẻ trang này