1. Tuyển điều hành (MOD) cho Diễn đàn hoa nhanh chân đăng ký nha các bạn

    ♥ Ra mắt Bộ sưu tập ảnh hoa chất lượng cao do các thành viên VF đóng góp

    Viết bài cho Từ điển các loài hoa nhận nhuận bút liền tay

    ♫ Khai trương Bách hóa di động mọi người ghé ủng hộ cái nào :)

Chuyện tình Mặt Trăng và mặt Trời (1)

Thảo luận trong 'Truyện về các loài hoa' bắt đầu bởi LotusViet, 21/9/11.

  1. LotusViet Người yêu hoa
    LotusViet

    LotusViet Người yêu hoa

    Tham gia ngày:
    21/9/11
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    2
    Điểm thành tích:
    0
    Khi yêu nhau, ai lại không muốn được gần người mình yêu thương. Nhưng đôi lúc tình yêu buộc phải xa nhau bởi một ngăn cách nào đó - và thật đáng quý biết bao khi sự hy sinh đó là điều kiện tồn tại tốt đẹp của những đối tượng khác mà mình cũng yêu thương…



    Chuyện kể rằng, từ hàng tỷ năm trước, khi các hành tinh trong dãy ngân hà chỉ mới manh nha xuất hiện hoặc là chưa xuất hiện, thì Mặt Trời là thực thể duy nhất tồn tại trong vũ trụ.
    Mặt Trời đầy sức mạnh và khôn ngoan. Với quyền lực và sự oai nghi vốn có của mình, nó tin rằng, nó sẽ tồn tại vĩnh viễn trong trời đất, nhưng đó là sự tồn tại vĩnh viễn cô đơn...
    Ban đầu, Mặt Trời không quan tâm đến chuyện đó. Nhưng dần dần trải qua hàng ngàn năm, rồi hàng ngàn năm nữa, niềm tự hào của nó lụi tàn. Mặt Trời biết, nó là một thực thể quyền lực nhất trong vũ trụ, nhưng quyền lực để làm gì, khi xung quanh chẳng có ai để bầu bạn. Lần đầu tiên trong đời, Mặt trời cảm thấy rất cô đơn. Nỗi cô đơn gặm nhấm nó, và sự lẻ loi dần dần vây quanh nó. Lần đầu tiên, Mặt Trời hiểu rằng, sức mạnh, hơi ấm và năng lượng của nó sẽ chỉ vô dụng nếu chẳng dùng để làm gì đó.
    Nhiều năm sau nữa, Mặt Trời vẫn tiếp tục mang nặng nỗi cô độc đó. Mặt trời không biết rằng, bản thân nó cũng có một trái tim, và rằng sớm muộn gì trái tim này cũng dẫn đường chỉ lối cho nó thực hiện một cuộc hành trình: hành trình của tình yêu. Vào đêm nọ, một ngôi sao chổi tình cờ bay lướt ngang qua Mặt Trời. Khi lại gần, ngôi sao chổi ấy cất tiếng chào:
    Mặt Trời lạ lẫm hỏi: - “Ngươi là ai thế?”
    - “Tôi là một ngôi sao chổi”.
    - “Sao chổi à?”
    - Vâng! Tôi chu du khắp vũ trụ từ lâu lắm rồi, và tôi cũng đã được chiêm ngưỡng vô số tuyệt tác trong khắp dải ngân hà”.
    - “Nhưng ta chắc là ngươi chưa từng thấy thứ gì có đầy sức mạnh và uy quyền như ta, phải không?”
    Sao Chổi mỉm cười. Nó không muốn Mặt Trời tự ái, thế nên nó không kể rằng nó đã gặp rất nhiều mặt trời khác còn lớn gấp ngàn lần và mạnh gấp ngàn lần anh chàng mặt trời này.
    - “Đúng! To lớn quyền uy như ngài thì tôi chưa gặp bao giờ cả…” - Sao Chổi đáp.
    - “Đương nhiên là chưa rồi! Vì làm gì có ai mạnh như ta”.
    - “Và cũng không ai cô đơn như Ngài nữa, phải không?”
    Mặt Trời nhìn Sao Chổi chằm chằm, rồi gầm ghè: - “Người nói thế là có ý gì vậy?”
    - “Ngài hiểu là tôi muốn nói gì mà. Nhìn màu sắc của các ngọn lửa xung quanh ngài là tôi biết. Nó đầy kiêu hãnh nhưng chẳng chiếu sáng cho cái gì cả. Đã từ lâu, con tim ngài đã bị gặm nhấm, đau đớn. Ngài cần phải làm một điều gì đó thôi”.
    - “Ta không cần gì cả! Ta đã có tất cả những gì ta muốn” - Mặt Trời tức giận đáp, màu sắc của nó chuyển từ vàng xám sang đỏ chói.
    Sao Chổi nói: - “Tất nhiên rồi! Mặt Trời. Vậy thì tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa, mà lên đường tiếp tục cuộc hành trình thú vị của tôi đây. Hãy hiểu bản thân hơn! Tôi hy vọng sau vài triệu năm nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau nếu tôi có dịp đi sang chỗ ngài. Tạm biệt!”
    - “Tạm biệt!” - Mặt Trời đáp.
    Nhưng rồi đột nhiên nó nhận ra rằng, nó phải tiếp tục sống cô đơn thêm vài triệu năm nữa. Và trong khoảng thời gian dài đăng đẳng đó, nó biết phải làm gì? Nó là kẻ mạnh nhất, nhưng tại sao lại phải chịu đựng sự cô đơn dài như thế? Nghĩ thế, nó gọi với theo ngôi sao nhỏ:
    - “Này, dừng lại đã!”
    Ngôi sao chổi dừng lại hỏi: - “Gì thế, Mặt Trời?”
    -“Ta không biết vì sao, nhưng ta vừa nhận ra một điều, rằng ta không thể chịu đựng nổi sự cô đơn lâu đến vậy. Ta phải làm sao bây giờ?”
    - “Ngài thấy cô đơn hả?”
    -“À… ừ, thỉnh thoảng ta cảm thấy như vậy”.
    Ngôi sao nhìn Mặt Trời chăm chú. Và mặc dù rất nóng và chói, Sao Chổi cũng nhận ra một nỗi buồn đang bao trùm tâm hồn nó.
    - “Mặt Trời này...”
    - “Gì cơ?”
    - “Trên chuyến hành trình băng qua vũ trụ, tôi nhìn thấy có nhiều mặt trời khác, như cậu ấy, nhưng xung quanh họ có rất nhiều hành tinh bầu bạn, giống như là những đứa trẻ ấy”.
    - “Hành tinh ư? Hành tinh là cái gì?”
    - “Ùhm… trong số những mặt trời đó, có số già hơn cậu, có số trẻ hơn cậu, nhưng rồi đến một lúc nào đó trong cuộc đời vĩnh hằng của họ, cũng như cậu ấy, họ không chịu đựng nổi sự cô đơn. Vì thế, họ chấp nhận từ bỏ một phần năng lượng và sức mạnh của bản thân để tạo nên các hành tinh nhỏ. Vì thế, họ không bao giờ phải cô đơn nữa. Để làm được điều đó, họ đã phải hy sinh đấy!”.
    - “Hy sinh thế nào?”
    - “Này nhé, để tạo nên các hành tinh, cậu cần rất tốn rất nhiều công sức, thế nên cậu sẽ không thể sống vĩnh cửu được nữa mà chỉ có thể sống khoảng vài tỉ năm nữa thôi”.
    Mặt Trời im lặng, ngẫm nghĩ: - “Sức mạnh thì có ý nghĩa gì chứ, khi không đem chia sẻ được cho người khác?”
    Ngôi sao nhỏ mỉm cười: - “Đúng rồi!”
    - “Nhưng mà tớ làm như thế nào?”
    - “Bạn muốn làm gì?”
    - “Tạo ra các hành tinh ấy”.
    - “Đến lúc đó cậu sẽ tự biết! Giờ tớ phải đi rồi”.
    Vừa dứt lời, Sao Chổi bay đi, để lại đằng sau một dải sáng bạc dài hàng ngàn km, đẹp và sáng lấp lánh, đến nỗi Mặt Trời chỉ biết im lặng ngoái nhìn theo, lòng trầm trồ thán phục vẻ đẹp của người bạn nhỏ.
    Qua hàng ngàn năm, Mặt Trời vẫn ngẫm nghĩ về những lời của Sao Chổi nói. Chủ yếu là nó tập trung vào vấn đề, làm thế nào để tạo ra các hành tinh, nhưng nó chẳng nghĩ ra được gì.
    Nhưng đến một ngày, Mặt trời nhận ra được sức mạnh nằm trong ánh sáng của nó. Mặt Trời bắt đầu xoay tròn, càng ngày càng nhanh hơn, nhanh đến nỗi mà hầu như không thể nhìn thấy hình dạng của nó nữa. Màu sắc của nó biến đổi. Và nó bắt đầu mở ra ngày một to hơn. Rồi một tiếng nổ lớn vang ra vọng khắp mọi ngóc ngách của vũ trụ. Từ Mặt Trời vỡ ra những mẩu thiên thạch nhỏ. Chúng bay tách khỏi Mặt trời và rồi ổn định dần ở những khoảng cách nhất định.
    Sau lần đầu tiên tự giảm bớt năng lượng ấy, Mặt Trời cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Sự căng thẳng ấy khiến nó chìm sâu vào giấc ngủ hàng ngàn năm sau đó. Cũng vì vậy, Mặt Trời không nhận ra rằng nó đã thực hiện một kỳ công và tạo nên sự biến đổi kì diệu trong vũ trụ. Những mẩu thiên thạch nhỏ mà nó đã tạo ra, dần dần nguội lạnh và bay xung quanh nó. Những thiên thạch đó hình thành các hành tinh nhỏ, vây xung quanh Mặt Trời, và từ đó Mặt trời không còn cô đơn, lạc lỏng nữa.
    ***​
    Cuối cùng Mặt Trời đã tỉnh dậy. Nó ngỡ ngàng ngạc nhiên biết bao, khi xung quanh mình giờ đây không phải là một màu đen sâu thẳm nữa, mà là những hành tinh nhỏ xinh đẹp. Nhưng chúng vẫn chưa có ánh sáng. Chúng cần ánh sáng của Mặt Trời. Lần đầu tiên trong đời, Mặt Trời cảm thấy mình rất hữu ích. Nó biết rằng, từ đây nó sẽ chăm lo cho những tiểu hành tinh này, và cũng là lần đầu tiên nó không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mặt trời cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
    Trong tất cả các hành tinh, Mặt Trời chú ý đến hành tinh gần nó nhất: tiểu hành tinh có màu xanh, lấp lánh và ẩn chứa một điều gì đó rất đặc biệt. Nó chiếu sáng theo một cách nào đó khác với Mặt Trời. Bề mặt hành tinh ấy, ngay cả ở những chỗ tối nhất như được bao phủ bởi những sợi bông trắng và những mảnh vải màu xanh óng ánh.
    Mặt Trời lúc đó không biết rằng, nó không chỉ tạo ra được một hệ hành tinh mới mà còn tạo ra một thứ còn kỳ diệu hơn thế. Đó là nhờ ánh sáng và nắng ấm của Mặt Trời, hành tinh nhỏ màu xanh ấy đã bắt đầu ươn mầm sự sống cho hàng ngàn sinh vật và trở thành một hành tinh có sự sống duy nhất thời bấy giờ.
    ***​
    Nhiều năm nữa trôi qua, mặc dù cảm thấy vui mừng vì có nhiều hành tinh xung quanh mình, nhưng hình như chúng vẫn không có sự chuyển biến đáng kể gì, ngoài trừ hành tinh nhỏ màu xanh kia. Chỉ trong một khoảng thời ngắn, hành tinh này đã được bao phủ bởi vô số các thực thể tuyệt vời: những bãi cỏ xanh mướt trải dài khắp bề mặt, những dòng sông tươi mát uốn lượn mềm mại qua các thung lũng màu mỡ. Và nhất là có hàng tỷ các thực thể sống khác nhau xuất hiện trong các đại dương, trên các lục địa, trong những cánh rừng rậm bạt ngàn và trên những sa mạc mênh mông vô tận. Sự sống đã hình thành và sinh sôi nảy nở nhờ có ánh nắng mặt trời ấm áp.
    Nhưng đáng tiếc thay, Mặt Trời không hề hay biết điều đó, nên nó vẫn cảm thấy cô đơn như trước.
    ***​
    Một ngày kia, ngôi sao chổi thuở nào đã quay trở lại. Đã rất lâu rồi, Mặt Trời mới gặp lại người bạn nhỏ của mình. Ngôi sao ngoảnh đầu chào:
    - “Chào Mặt Trời”.
    - “Chào Sao Chổi”.
    - “Bây giờ chắc cậu vui lắm rồi nhỉ, vì xung quanh cậu có biết bao nhiêu là tiểu hành tinh”.
    - Thật sự là không!” - Mặt Trời buồn rầu đáp.
    - “Sao lại không chứ?”
    - “Tôi vẫn luôn cảm thấy lẻ loi! Tôi và những hành tinh kia vẫn chưa hiểu nhau”.
    - “Để xem tôi làm được gì cho cậu nào”.
    Nói xong, ngôi sao bay về phía hành tinh màu xanh, hành tinh mà nó vừa mới phát hiện ra.
    ***​
    Sao Chổi bay sát ngang qua Trái Đất và trầm trồ thán phục vẻ đẹp diệu kì của hành tinh Xanh - vẻ đẹp mà Mặt Trời đã tạo ra trong cuộc chiến chống lại sự cô đơn vĩnh viễn của mình. Ngôi sao vui mừng trước điều kỳ diệu mà Mặt Trời làm nên, nhưng nó cảm thấy thương Mặt Trời vì Mặt trời không hề biết đến điều này. Thế nên vào một đêm nọ, Sao Chổi gọi tất cả các sinh vật nguyên thủy của Trái Đất lại và nói:
    - Hỡi những sinh vật tuyệt đẹp! Các bạn có mặt nơi này là do Mặt Trời đã đánh đổi sự tồn tại vĩnh hằng của ông ta để tạo ra các bạn, đồng thời đã tặng cho các bạn cuộc sống với tất cả những gì tốt đẹp mà các loài đang có. Nhưng bản thân Mặt Trời lại rất buồn bã, tôi lo ngại rằng, do buồn chán mà một ngày kia ông ấy sẽ không còn chiếu sáng nữa. Khi đó, tất cả các loài sẽ chết, bởi sẽ không còn ánh nắng sưởi ấm và giữ gìn cuộc sống cho các bạn nữa”.
    - “Thế chúng tôi phải làm gì bây giờ?”
    - “Chúng ta có thể tặng cho Mặt Trời một món quà. Các bạn hãy làm theo những gì tôi bảo. Trong một năm, các bạn hãy tập trung vào một nửa của Trái Đất. Một số trong các bạn có thể sẽ không vượt qua được, nhưng với sự hy sinh của các bạn sẽ làm nên một điều vĩ đại, đó là cho Mặt Trời một lý do để tiếp tục tồn tại, và những giống loài còn lại sẽ không bị diệt vong”.
    Một năm trôi qua, tất cả các sinh vật nghe theo lời ngôi sao chổi tập trung tại một bên bán cầu. Khi vừa hết năm, ngôi sao chổi quay lại để mang đến cho Mặt Trời món quà như đã hứa. Nó đổi đường bay, nhằm thẳng hướng hành tinh Xanh và lao vào lòng đất với tất cả sức lực mà nó có. Trái Đất chưa từng chấn động dữ dội đến thế, tất cả các sinh vật hoảng loạn vô cùng vì chúng cứ nghĩ là ngày tận thế đã đến.
    Đúng là ngôi sao đã bay thẳng vào lòng đất, hòa mình vào lòng của hành tinh Xanh. Và khi bay trở ra, nó mang theo mình một phần Trái Đất rồi, đột nhiên dừng lại giữa lưng chừng không. Sau đó, tiểu hành tinh mới hình thành bắt đầu bay vòng quanh hành tinh Xanh kỳ diệu.
    ***​
    Tiểu hành tinh mới lên tiếng:
    - “Tôi là Mặt Trăng! Cám ơn anh, Mặt Trời! Nhờ ánh sáng của anh mà từ bây giờ tôi cũng có thể chiếu sáng”.
    Mặt Trời vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tiểu hành tinh nhỏ xinh đẹp và dịu dàng này.
    - “Mặt Trời này...”
    - “Gì thế, Mặt Trăng?”
    - “Ánh sáng của một ngọn nến sẽ không bao giờ tắt nếu nó truyền lửa cho những ngọn nến khác”.
    Mặt Trời sửng sốt, trải qua hàng tỷ năm chưa ai nói với nó bằng một giọng nói ngọt ngào và ấm áp đến thế. Lần đầu tiên trong đời, nó không chỉ cảm thấy không còn cô đơn nữa, mà thậm chí còn cảm thấy mình đã yêu. Mặt Trăng nhận ra sự thay đổi nhiệt độ trong lòng Mặt Trời. Nàng cũng nhận ra cảm xúc khác lạ đang trào dâng trong cơ thể của nàng.
    - “Tôi sợ phải sống lẻ loi một mình lắm, Mặt Trăng ạ! Nhưng bây giờ có em, tôi biết là tôi sẽ không bao giờ cô đơn nữa”.
    Nói xong, Mặt Trời từ từ tiến lại gần Mặt Trăng.
    - “Đừng làm thế!” - Mặt Trăng hét lên.
    - “Tại sao? Có điều gì không phải ư, khi anh muốn gần bên em?”
    - “Có thể anh không biết, nhưng sức nóng của anh rất lớn, nó có thể đốt cháy em khi anh lại gần. Hơn nữa anh cũng sẽ phá hỏng hết các hành tinh khác đang bay quanh anh. Quan trọng nhất là anh phải chú ý tới hành tinh mà em đang bay xung quanh nó. Anh vẫn chưa nhận ra điều gì đặc biệt sao?”
    Mặt Trời ngắm nhìn Trái Đất lấp lánh một màu xanh, rồi cất tiếng hỏi:
    - “Tại sao nó lại có màu xanh đó nhỉ?”
    - “Mặt Trời yêu quý, anh đã phải tốn bao nhiêu công sức mới tạo ra được chúng em, và trên hành tinh đó hội tụ tất cả những điều kiện tuyệt vời nhất để sản sinh ra điều kỳ diệu nhất: Điều kỳ diệu của cuộc sống”.
    - “Nhưng mà điều đó có nghĩa là, anh sẽ không bao giờ được lại gần em ư?”
    - “Em ước gì, Mặt Trời yêu quý, em ước gì em có thể nói với anh rằng điều đó là có thể. Nhưng chúng ta đều biết, điều đó có lẽ sẽ không xảy ra. Nỗi thương nhớ và khoảng cách không cho chúng ta đến gần nhau sẽ theo cùng chúng ta trong suốt quãng đời còn lại và nhắc nhở chúng mình biết rằng, tình yêu thật sự của anh và em mạnh mẽ, bền bỉ biết chừng nào. Nó vượt qua mọi trở lực, ngăn cách và thời gian”.
    Ngừng một lát, Mặt Trăng nói tiếp:
    - Có một bí mật này em muốn chia sẻ cùng em. Em vốn là là Ngôi sao chổi mà anh đã từng gặp cách đây từ lâu lắm rồi! Ngôi sao mà đã từng đề nghị anh tạo ra nhiều hành tinh để anh không còn cô đơn nữa đó. Khi thấy anh sẵn sàng từ bỏ cuộc sống vĩnh cửu của mình để không còn sống cô độc trên đời, em đã yêu anh từ đó. Điều này cũng đồng nghĩa với việc em cũng đã từ bỏ cuộc sống vĩnh cửu của mình để được ở bên anh như thế này”.
    Lần đầu tiên trong đời, Mặt Trời nhỏ xuống những giọt nắng như những giọt nước mắt trong vắt:
    - “Cám ơn Mặt Trăng. Anh sẽ yêu em mãi mãi, sẽ yêu em nhiều như em đã yêu anh”.
    - “Em biết!” - Mặt Trăng nói với vẻ buồn bã - “Nhưng chúng mình chỉ được ở gần nhau rất ít, và ở khoảng cách này, em có thể nhận được ánh sáng từ anh để mang lại ánh sáng huyền ảo, trong lành cho hành tinh Xanh xinh đẹp này, và cũng để ý nghĩa của cuộc sống và tình yêu không tách rời nhau”.
    Mặt trời dịu dàng nhìn Mặt Trăng một lát, rồi nói: - “Hãy để anh hàng ngày, hàng giờ dõi theo em trên khắp cuộc hành trình. Ôi tình yêu - tình yêu mới tuyệt làm sao! Trong trái tim anh luôn thắp lên một ngọn lửa - một ngọn lửa tình yêu bất diệt anh dành cho em, Mặt trăng ạ!”
    Và từ đó, Mặt trời và Mặt trăng vẫn dõi theo nhau không lúc nào rời và sự hy sinh cao cả của hai hành tinh này đã đem lại sự sống cho muôn loài trên Trái đất xinh đẹp.

     

Chia sẻ trang này