1. Tuyển điều hành (MOD) cho Diễn đàn hoa nhanh chân đăng ký nha các bạn

    ♥ Ra mắt Bộ sưu tập ảnh hoa chất lượng cao do các thành viên VF đóng góp

    Viết bài cho Từ điển các loài hoa nhận nhuận bút liền tay

    ♫ Khai trương Bách hóa di động mọi người ghé ủng hộ cái nào :)

Hoa cỏ may tuổi thơ

Thảo luận trong 'Tản mạn về hoa' bắt đầu bởi Thảo nguyên, 18/5/12.

  1. Thảo nguyên Cúc vàng rực rở
    Thảo nguyên

    Thảo nguyên Cúc vàng rực rở Thành viên BQT

    Tham gia ngày:
    17/12/10
    Bài viết:
    943
    Đã được thích:
    40
    Điểm thành tích:
    28
    Chiều hoàng hôn buông xuống đỏ rực phía chân trời, nó đưa tay hứng từng cơn gió nhẹ thổi hương cỏ may ngào ngạt mát dịu… 10 năm rồi nó mới có được cái cảm giác yên bình như thế này. Nó mang trên tay những cây hoa cỏ may, chân bước đi mông lung… tới bên ngôi mộ nằm bơ vơ giữa gò đất cao gần cái làng quê nghèo phía Bắc này. Nó lặng lẽ xếp từng chiếc nhẫn cỏ, làm những con châu chấu cào cào, đặt lên trên ngôi mộ đang nằm cô quạnh kia… rồi nó đưa những cây cỏ may non lên miệng nhấm nháp, vị ngọt ngào và hương thơm ngào ngạt, dịu nhẹ của cỏ may non khiến bao nhiêu kí ức lại ùa về trong nước mắt…

    Thuở ấy nó là đứa con gái lên 10 nhà nó nghèo lắm hằng ngày cũng giống bao đứa trẻ khác nơi quê nghèo này, phải phụ giúp gia đình bằng những công việc như chăn trâu, chăn bò cắt cỏ hay chăn những con vịt cỏ… Nó hay đi với anh nhất vì anh là hàng xóm gần nhà nó,người hơn nó 5 tuổi, ngày nào cũng vậy nó và anh rủ nhau đi cùng, rong ruổi khắp cánh đồng trên lưng trâu rồi chiều quay trở về trên con đê đùa giỡn bên cạnh dòng sông êm đềm trong trẻo và bên cạnh những đám cỏ may xanh tốt nằm trải dài theo dốc con đê. Anh giỏi lắm biết rất nhiều trò vui…
    [​IMG]

    Lúc thì làm cho nó những chiếc nhẫn cỏ, khi thì những chiếc nón phủ đầy hoa cỏ may, hay khi thì con châu chấu, cào cào…có những lúc đùa giỡn chán chê 2 đứa lại nằm xoài người lên những đám hoa cỏ may ngắm trời xanh cao vút buổi xế chiều, ngắm những đàn có bay đi đâu đó không hay, tay hái những cọng cỏ may đưa lên miệng nhấm nháp cái hương vị ngọt ngào, dìu dịu trong miệng…rồi bọn trẻ cùng làng cũng về, cùng rủ nhau tắm sông. Đứa nào đứa lấy hớn hở lao xuống dòng nước mát lạnh xua tan cái oi bức khó chịu của nắng chiều. Ngày nào cũng vậy, cùng vui, cùng chăn trâu, cùng tắm sông, cùng đùa nghịch trên đám cỏ may ngào ngạt, hoang dại nhưng rất mộc mạc và bình dị. Không nhiều sắc màu, không nổi bật, cũng chẳng thanh cao…

    Buổi chiều hôm ấy một buổi chiều cũng như bao buổi chiều khác, nó cùng anh và bọn trẻ nhảy xuống tắm sông nhưng đùa giỡn một hồi không hiểu sao chân nó bị tê cứng không còn sức để vùng vẫy nữa nó bị nước cuốn trôi ra xa gần giữa dòng, nó kêu gào… lúc đầu ai cũng nghĩ nó đùa cho vui, ai ngờ đâu lúc nó chìm đứa nào đứa lấy hốt hoảng bơi ra, chia nhau lặn xuống tìm. Anh là người lắm được vào tóc nó kéo lên khỏi mặt nước… nó sợ quá chỉ biết bám chặt vào người anh 2 tay nó cố vùng vẫy. Lúc này anh với nó ở tít ngoài giữa dòng nước cuồn cuồn đang chảy xiết. Anh cố đưa được nó vào bờ nhưng chưa tới nơi thì sức anh đã kiệt dần, may sao có một cây chuối trôi sông nổi lềnh bềnh như một định mệnh. Anh cố đưa nó bám được vào cây chuối rồi chìm ngỉm vì đã kiệt sức, nó ngoảnh đầu lại không thấy anh đâu nó gào lên… lũ bạn ở xa xà tới chia nhau tìm kiếm, đứa thì cố đưa nó vào bờ, đứa thì chạy về làng gọi người ra giúp, đứa thì vẫn đang cố gắng tìm kiếm trong vô vọng. Anh của nó đã bị con nước kia cuốn trôi đi mất… nó kêu gào và khóc trong tuyệt vọng.
    [​IMG]

    Dân làng đổ xô ra tìm kiếm, bố mẹ của anh đi làm ngoài đồng hay tin chạy về chỉ còn biết nhìn con sông lớn mà kêu khóc thảm thiết gọi tên anh…

    Con ơi… con ơi…

    Mặt nó tái nhợt nhạt người nó co rúm vì lạnh, nó cố đưa mắt nhìn theo những người đang hì hục tìm kiếm anh. Mãi tới chiều tối họ mời đưa được anh lên bờ.

    Nó khóc chạy lại… lay người anh.

    Anh mở mắt đi anh…

    Mẹ anh ngất lịm nằm xoài trên bờ đê.

    Bố anh cũng chẳng còn sức mà bước đi nữa, ông run rẩy kêu gào…

    Con ơi…

    Anh là con trai duy nhất của họ, vậy mà giờ vì cứu nó anh đã bị con sông ngày thường tưởng như hiền hòa trong trẻo kia nuốt chửng.

    Mọi người mang anh về nhà, rồi đám tang cũng diễn ra trong vội vã, trong lỗi buồn khôn siết của bố mẹ anh, của ông bà nội anh và của dân làng quê nó…

    Vậy mà mới đó cũng đã 10 năm, nó bây giờ đã là người thiếu nữ tuổi đôi mươi xinh đẹp thướt tha dịu dàng như vẻ đẹp bình dị của hoa cỏ may kia… sau ngày anh mất nó cùng gia đình đi vào Miền Nam sinh sống và làm ăn kinh tế. Hôm nay nó mới có dịp về thăm quê hương, về thăm ông bà nội, các bác, và thăm anh…Tất cả với nó anh chỉ còn là kỉ niệm sâu sắc trong tâm hồn, là nơi nó luôn cảm thấy bình yên và dịu mát… Nó khẽ cười bên cạnh ngôi mộ anh, nhưng những giọt nước mắt không đâu cứ thế tuôn ra từng hàng dài lăn trên gò má ửng hồng.

    Anh à… nhớ em không?

    Con bé ngày xưa cùng anh chăn trâu, cùng anh vui đùa đây…

    Anh ở đây có buồn không?

    Em về thăm anh đây nè… em làm cho anh bao nhiêu là nhẫn, châu chấu cào cào đây…

    Anh có thích không?

    Nó để những bông hoa cỏ may và những chiếc nhẫn cỏ lên ngôi mộ, mùi cỏ may non thơm ngào ngạt quyện vào từng cơn gió lộng thổi từ cánh đồng vào… vuốt ve nó, vuốt ve mái tóc nó như anh đang hiện diện nơi đây.

    Anh ở đây vui nhé em sẽ mãi nhớ về anh, người anh trai, người bạn yêu dấu, và những kỉ niệm ngọt ngào, bình dị về hoa cỏ may…

    (st)
     

Chia sẻ trang này